Ship60
Tiếng Việt

Nhiều người hỏi tôi vì sao Nam tiến? Chắc chắn sẽ có nhiều lý do để trả lời cho câu hỏi này, nhưng lý do đặc biệt chỉ mình tôi biết, đó chính là những cảm xúc không gọi thành tên, khi ở giữa Sài Gòn…

Những cây cầu của Sài Gòn

Sài Gòn rộng lớn và náo nhiệt. Ngày mới vào, dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác ngợp khi nhìn bản đồ của thành phố. Từng dòng xe tấp nập lại qua, quả thực khiến những ai “lính mới” như tôi đều hốt hoảng. Nhưng rồi tôi tìm thấy sự bình tâm của mình qua những câu cầu ở Sài Gòn. Cầu Thủ Thiêm, cầu Ánh Sao, cầu Phú Mỹ, cầu Ông Lớn…, tôi nhìn thấy một Sài Gòn thật dễ thở khi ngắm dòng người, dòng xe cuồn cuộn chảy qua những cây cầu. Có nỗi niềm nào chất chứa, đi hết vài cây cầu là hết buồn. Cứ vậy thôi, đi lang thang qua những cây cầu của thành phố. Tôi ngắm những ánh đèn. Ngắm những nhà cao. Ngắm cả cái vẻ phồn hoa của Sài Gòn.

Những con hẻm nhỏ

Tôi bắt đầu làm quen với đường phố Sài Gòn bằng các con hẻm. Tôi sẽ đi xe ôm công nghệ, dừng ở một đầu hẻm nào đó rồi đi bộ lang thang vào sâu tít tận cùng. Đến khi thạo đường hơn, tôi bắt đầu đánh liều chạy xe để lượn lờ hẻm Sài Gòn. Đường Sài Gòn chằng chịt tiếp nối, có khi nhiều con hẻm lại thông ra đường lớn, đi mải miết chưa thấy cuối đường. Nhưng chính vì có những hành trình như vậy, tôi đã khám phá thật nhiều điều thú vị.

Hẻm Sài Gòn có những món ăn vặt đơn giản nhưng siêu ngon. Tôi có thể đi từ đầu hẻm tới cuối hẻm mà no căng bụng. Đặc điểm món ăn vặt hẻm là siêu đầy đặn, siêu đa dạng và siêu rẻ. Đừng lo nếu đã là cuối tháng, lương chưa về mà bụng thì thèm đủ thứ. Hãy cứ “lăn lê” vào các hẻm, bạn sẽ được thỏa mãn.

Trong các hẻm còn có một cuộc sống rất đời, rất Sài Gòn. Bạn sẽ thấy lũ trẻ chạy tung tăng đùa nghịch với nhau. Một vài ông cụ kéo ghế ra chơi cờ. Những gánh hàng rong, những tiếng í ới của hàng xóm gọi nhau, những cửa hàng chui vào sâu trong hẻm, shipper gọi ời ời… Đó thực sự là hơi thở của Sài Gòn.

Mưa Sài Gòn

Đôi khi quay về Hà Nội, tôi cũng bắt gặp những cơn mưa “trêu đùa”. Dừng xe vội vã, chưa kịp mặc chiếc áo mưa thì trời lại tạnh. Những lúc ấy, tôi nghĩ ngay đến Sài Gòn. Thứ cảm giác ào ạt nhưng với tôi, không hề xô bồ. Tôi nghĩ đến cả những cơn mưa lớn, cả cái cảm giác sực ẩm mùi hơi nước sau một trận mưa lớn. Để Sài Gòn được hạ nhiệt, để người Sài Gòn được dịu lại. Tôi thích cảm giác trú mưa trong một quán nhỏ, ăn một món gì ngọt ngọt. Lúc đó, tôi thấy mình bé lại, cảm giác ăn kem khi trời mưa lại ùa về…

Ở Sài Gòn, tôi còn nhớ cả những lúc mình tắm mưa. Đó có thể là lúc “phởn chí”, có thể là lúc tôi mỏi mệt, mặc kệ ướt áo. Đứa con xa nhà, đôi khi bạn bè vẫn đủ đầy bên cạnh, nhưng vẫn thấy thiếu thiếu. Nên là cứ bỏ mặc “thanh xuân” ướt mưa chút chơi. Rồi ngày mai sẽ khác.

Thấm thoắt thoi đưa, tôi đã ở Sài Gòn được 2 năm rồi đó. Vẫn là một đứa lắm chuyện ẩm ương, nhưng đã được Sài Gòn cưng chiều kha khá. Tôi cảm thấy hài lòng, cảm thấy đầy đủ. Vậy là an yên.

Chia sẻ