Ship60
Tiếng Việt

Tôi vào Sài Gòn lần đầu là năm 2013. Lúc ấy, con bé mới ra trường 1 năm, chỉ vì mấy anh chị lớn hơn kéo đi công tác cùng, vì thích thú Sài Gòn hoa lệ mà cũng nhắm mắt “nộp” chút ít tiết kiệm ra để đặt vé máy bay.

Lần đầu đi máy bay, lần đầu đi xa nhà đến thế, lần đầu đến với TP.HCM. Có lẽ cũng vì thế mà chuyến đi đó tôi chẳng bao giờ quên được.

Tôi ở một khách sạn nhỏ đâu đó Quận 11. Sài Gòn đường dài hun hút, đường 3/2 không biết đi qua bao nhiêu quận, kẹt xe cũng là câu chuyện cơm bữa. Nhưng với con mắt của một du khách, tôi lại đón nhận điều đó rất nhẹ nhàng và háo hức.

Sài Gòn xa và lạ, nhưng đến thì lại gần và thương đến thế. Tôi có một người bạn “ảo”, quen qua diễn đàn Mô hình giấy, ngày đó thích thú ngắm mô hình giấy lắm, cũng trao đổi với bạn bè trên diễn đàn, để rồi trước lúc vào, thỏ thẻ nhắn bạn “Mình sắp vào Sài Gòn đó”. Kết quả là bạn chạy xe từ Phú Nhuận qua Q.11 đón, rồi chở đi chơi ở Q.1, chơi chán lại về Phú Nhuận nhà bạn ăn cơm, xem mô hình giấy ở nhà bạn, rồi bạn lại chở về tận khách sạn. Cậu bạn Sài Gòn da rám rắng, buộc chiếc khăn rằn ri thay khẩu trang, to con nhưng giọng nói hiền lành dễ thương: “Tui đi thế này không có xa. Ở Sài Gòn 30 cây số đổ lại là gần rồi”.

Sài Gòn thú vị với những ổ bánh mì bán ven đường nhưng ăn rất hợp vị. Những ly cà phê còn chưa tới 10 ngàn. Những túi xoài dầm, lạc luộc người ta đi rao lang thang trên đường. Những dãy phố dài người ta ngồi tràn ra lòng đường, uống bia và ngắm… người đi lại. Ngày đó, Sài Gòn với tôi thật náo nức và hấp dẫn.

Sài Gòn lấp lánh về đêm. Cầu lớn cầu nhỏ, đi chơi đếm cầu cũng đủ vui rồi. Ngày có thể nắng cháy da, nhưng đêm về là gió mát rượi làm dịu cả một thành phố. Mặt đường sôi động, đèn đêm lấp lánh, nhưng tôi lại thích thú với những con hẻm. Đồ ăn vặt ngon đều ẩn mình đâu đó trong cách ngõ ngách của Sài Gòn. Món gì cũng là lạ, mà rất dễ ăn. Con bé Hà Nội như tôi “hối hả ăn” như cố khám phá hết ẩm thực đường phố của Sài Gòn.

Sài Gòn cũng thân thương từ giọng nói trở đi. Nghe giọng người Sài Gòn là thấy thương, thấy quý. Ngôn ngữ Sài Gòn trước đây chỉ đọc qua sách vở, nghe qua tivi, giờ được nghe trực tiếp, tôi thấy thích thú. Xe Honda, quẹo, máy lạnh, tẩy đá, cái tô, cái dĩa, kẹt xe, bao tử… mỗi “từ mới” đều khiến con bé Hà Nội hào hứng học theo.

Và thứ mà tôi yêu nhất, là tấm lòng của những người bạn Sài thành. Ngày cuối tôi ở Sài Gòn, bạn chở tôi đi nốt những chỗ chưa được đi, rồi lại ân cần chở tôi về khách sạn, không quên giúi vào tay một ít cơm cháy chà bông làm quà. Lúc ấy, Sài Gòn chợt đổ cơn mưa, đúng chất mưa Sài Gòn chợt đến, chợt đi. Suốt mấy ngày nắng chang chang, bỗng dưng mưa ào xuống, nhìn bóng dáng người bạn cao lớn quay xe ra về sau khi mỉm cười chào tạm biệt, tự dưng mắt tôi cũng nhòe đi vì cảm động. Sài Gòn đã tiếp đón tôi thật nồng nhiệt trong mấy ngày đó.

Sau này, tôi đi Sài Gòn nhiều. Đều là những chuyến công tác hoặc du lịch ngắn ngày theo hình thức tranh thủ. Tôi vẫn cười khi kể cho bạn bè nghe: “Sài Gòn đã hối hả, tui đến Sài Gòn còn hối hả hơn”. Nhưng dù là chuyến đi ba ngày, hay chỉ một ngày sáng đến tối bay về, trong tôi luôn có một cảm giác bình an khi đặt chân đến Sài Gòn. Đó là một cảm giác thân thương khó gọi tên. Nơi cách xa Hà Nội gần 2 giờ bay, nhưng tôi lại thấy gần gũi như được về nhà.

Chia sẻ